Tháng bảy trời mưa.
Ờ, theo bài hát là tới tháng 6 trời mưa. Nhưng mà tháng 6 ở Đà Nẵng trời nắng chang chang. Nóng gay gắt. Nóng chảy mồ hôi. Tiếc là nóng không làm chảy mỡ, nên 2 mẹ con mình bữa nào cũng rủ nhau ra công viên trước nhà đi bộ 1 tiếng đồng hồ vào buổi tối. Còn mấy bữa ni thì mưa tầm tã nên không đi ra ngoài được. Ngồi cả buổi tối không biết làm gì, đành lôi blog ra viết vậy. Tâm trạng đang rất lơ lửng, không biết là đang buồn hay đang vui. Nói chung, mỗi lần về nhà là sung sướng đủ cái, có nhà rộng để ở, có cơm ăn no ngon bổ rẻ ngày 3 bữa kèm bữa phụ các kiểu (tóm lại là sáng ngủ dậy không cần vắt tay lên trán suy nghĩ xem sáng nay, trưa nay và tối nay sẽ ăn gì). Có bà nội ba mẹ ở bên. Được về quê và được yêu thương bởi ông bà cô dì chú bác anh em các kiểu nếu như muốn về quê. Có đống sách để đọc. Có đủ thứ. Có thêm những suy nghĩ ngày càng mọc lên nhiều trong đầu. Nói chung tâm trạng mỗi ngày đều theo quy luật, buổi sáng vui vẻ vô cùng, buổi chiều buồn ngủ và buổi tối suy nghĩ rất nh...